🧠 La hét không chỉ là la hét. Đối với bộ não của một đứa trẻ, đó là một mối đe dọa. Khoa học thần kinh cho thấy rằng bộ não không phân tách rõ ràng giữa nguy hiểm vật lý và nguy hiểm cảm xúc. Các hình ảnh MRI cho thấy rằng những đứa trẻ lớn lên trong những gia đình có xung đột cao phát triển phản ứng đe dọa quá mức giống như những gì thấy ở những người lính mắc PTSD. Bộ não phản ứng không phải với ý định, mà với cường độ. Tại trung tâm của phản ứng này là amygdala, hệ thống báo động của bộ não. Ở những đứa trẻ thường xuyên bị la hét, thù địch hoặc không thể đoán trước, amygdala vẫn bị kẹt trong trạng thái cảnh giác liên tục. Nó quét liên tục để tìm kiếm nguy hiểm, ngay cả khi không có gì xảy ra. Những gì lẽ ra nên là một nơi an toàn lại được mã hóa thần kinh như một chiến trường. Căng thẳng mãn tính này không chỉ giới hạn trong cảm xúc. Nó định hình lại cách bộ não phát triển, ảnh hưởng đến sự chú ý, điều chỉnh cảm xúc, trí nhớ và kiểm soát xung động. Theo thời gian, hệ thần kinh thích nghi để sống sót trong môi trường mà nó đang ở, chuẩn bị cho đứa trẻ không phải để học hỏi hay kết nối, mà để phòng thủ. Bi kịch là sự tái cấu trúc này diễn ra một cách im lặng. Không cần bầm tím. Không cần một sự kiện chấn thương đơn lẻ nào. Việc tiếp xúc lặp đi lặp lại với sự thù địch là đủ. Bộ não học rằng sự bình tĩnh là không an toàn và rằng nguy hiểm có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Một ngôi nhà thù địch không chỉ làm tổn thương cảm xúc. Nó huấn luyện hệ thần kinh của một đứa trẻ cho chiến tranh, từ lâu trước khi chúng hiểu chiến tranh là gì.