Krampusnacht. Một đêm khi nỗi sợ hãi cổ xưa của châu Âu lại sống dậy. Lâu trước khi Giáng sinh trở thành ánh đèn dịu dàng và những bài hát êm ái, cha mẹ đã cảnh báo con cái rằng mùa đông không chỉ mang đến quà tặng. Nó mang đến sự phán xét. Nó mang đến một sinh vật với sừng, xích, và một cái bao cho những kẻ đã lạc xa khỏi con đường. Krampus không được sinh ra để giải trí. Hắn là cái bóng nhắc nhở các làng rằng ranh giới giữa sự ấm áp và cái lạnh giết chết thật mỏng manh. Hắn hiện thân cho nỗi sợ rằng những lựa chọn sai lầm có hậu quả, và rằng không phải tất cả quái vật đều sống trong bóng tối. Một số đi bên cạnh các thánh, chờ đợi những kẻ yếu đuối. Hàng thế kỷ sau, chúng ta hành động như thể mình đã vượt qua điều này. Như thể chúng ta đã thay thế hậu quả bằng sự thoải mái. Nhưng mỗi ngày 5 tháng 12, châu Âu vẫn để Krampus ra đường. Những chiếc mặt nạ bằng gỗ bị đánh đập. Chuông bò vang dội. Lửa bắn ra từ những công tắc kéo qua đá. Một lời nhắc nhở rằng mỗi nền văn hóa từng tin vào cùng một điều: Nếu bạn phớt lờ bản chất tối tăm của mình đủ lâu, nó sẽ tìm đến bạn. Vậy câu hỏi không phải là liệu Krampus có thật hay không. Câu hỏi là tại sao câu chuyện này vẫn cảm thấy đúng.