Đêm Giáng sinh, năm 1776. Một dòng sông băng giá. Một quân đội mệt mỏi. Và một niềm tin không thể lay chuyển vào lý do của họ, và vào những niềm tin đã gắn kết họ lại với nhau. Đó là Giáng sinh, lễ kỷ niệm Emmanuel: Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Hàng thiên niên kỷ trước, trong giờ phút tăm tối nhất của nhân loại, Thiên Chúa đã gia nhập tạo vật của Ngài dưới hình hài xác thịt. Và vào đêm lạnh giá đó năm 1776, một dân tộc đang vật lộn tin rằng Ngài lại gần bên họ một lần nữa. Các Nhà sáng lập của chúng ta đã nói công khai về sự thật này. Benjamin Franklin đã nhắc nhở Đại hội Lập hiến, “Thiên Chúa cai quản trong các công việc của con người.” Họ biết rằng quốc gia này không được sinh ra bởi sự tình cờ, mà bởi sự Quan phòng. Chính sự Quan phòng của Thiên Chúa đã dẫn dắt một quân đội tuyệt vọng vượt qua sông Delaware. Sự Quan phòng của Thiên Chúa đã đưa một Cộng hòa mong manh vượt qua cách mạng, chiến tranh và thử thách. Và chính sự Quan phòng của Thiên Chúa đã đưa chúng ta đến đây hôm nay, gần 250 năm sau. Giáng sinh nhắc nhở chúng ta rằng tự do, giống như đức tin, cần có sự hy sinh. Rằng hy vọng không được sinh ra trong sự thoải mái, mà trong lòng dũng cảm. John Adams đã cảnh báo chúng ta một cách rõ ràng: “Hiến pháp của chúng ta chỉ được tạo ra cho một dân tộc có đạo đức và tôn giáo.” Tự do không thể tồn tại nếu không có sự khiêm nhường trước Thiên Chúa. Giờ đây, trách nhiệm là của chúng ta. Để tiếp nối di sản này - không phải vì sự ca ngợi của chính chúng ta, mà cho các thế hệ chưa ra đời. Để bảo vệ tự do với lòng biết ơn, quyết tâm và đức tin. Để nhớ rằng, như họ đã làm vào đêm Giáng sinh đó, rằng Thiên Chúa ở cùng chúng ta, và với Ngài, mọi điều đều có thể.