Hãy nói về việc quyên góp này. Khi còn nhỏ, tôi là một người rất nhiệt tình với từ thiện, trong trận động đất Tứ Xuyên, tôi đã quyên góp toàn bộ số tiền tiết kiệm và tiền lì xì của mình, khoảng 100 tệ, đối với tôi lúc đó là một số tiền lớn. Nhưng bây giờ khi thấy quyên góp, tôi thường không quyên góp. Trừ khi tôi có thể tự mình chứng kiến việc quyên góp được thực hiện, nếu không tôi mặc định rằng quyên góp bao nhiêu tiền chỉ là mua lương tâm, hoàn toàn không đến được nơi cần thiết. Có hai sự kiện chính đã hình thành tâm lý hiện tại của tôi: Sự kiện đầu tiên là một lần quyên góp khi tôi còn học đại học, lúc đó giáo viên chủ nhiệm kêu gọi toàn bộ lớp quyên góp cho một bạn học có mẹ ở quê bị bệnh nặng. Lúc đó tôi viết bài kiếm tiền nhuận bút, vì không tìm được nguồn gửi bài phù hợp, kiếm tiền rất khó khăn, thường xuyên thức khuya sửa bài cả tuần mới đạt yêu cầu, một bài viết được 200 tệ. Tôi đã thức khuya liên tục hơn một tháng kiếm được 600 tệ, còn 400 tệ thì cái biên tập viên ngốc nghếch đó đến giờ vẫn nợ tôi chưa trả. Tôi cầm 600 tệ kiếm được một cách khó khăn, thấy bạn học cùng lớp bên cạnh gặp khó khăn, nên không nói hai lời đã quyên góp toàn bộ 600 tệ nhuận bút của mình cho bạn ấy, còn để lại lời nhắn khuyến khích bạn ấy cố gắng, đừng nản lòng. Kết quả, vài ngày sau khi lên lớp chuyên môn, tôi gặp bạn học đó, bạn ấy dùng điện thoại iPhone và Macbook. Điều này đã gây cho tôi một cú sốc lớn. Trong lòng tôi, chỉ khi nào không còn gì và nhà cửa trống rỗng mới đến bước quyên góp, nhưng điện thoại và máy tính của bạn ấy đều là hàng mới của Apple, ngay cả khi bán ra thị trường đồ cũ cũng có thể bán được vài nghìn đến một vạn tệ, tổng số tiền quyên góp của bạn ấy chỉ có 100.000 tệ. Sau sự việc này, tôi gần như không quyên góp nữa, ngay cả khi bạn học cùng lớp bên cạnh quyên góp, cũng có rất nhiều điều khuất tất. Huống chi là những dự án từ thiện không biết ở đâu xa xôi. Sự kiện thứ hai khiến tôi quyết tâm không quyên góp nữa là chuyện xảy ra năm ngoái. Năm ngoái thị trường khá tốt, tôi đã kiếm được một khoản tiền từ việc giao dịch tiền điện tử, tôi quyết định dùng tiền của mình để tài trợ cho những đứa trẻ ở quê không có tiền đi học. Lúc đó tôi quen một người là chủ tịch hội đồng hương quê tôi ở Thiên Tân, ông ấy hàng năm đều tổ chức quyên góp cho những học sinh nghèo ở quê tôi, và sẽ tự mình đến trường. Tôi nghĩ ông ấy là một người rất nghiêm túc và đáng tin cậy, lúc đó nghĩ rằng có thể thông qua con đường này quyên góp sẽ đến được nơi cần thiết. Sau đó tôi đã trao đổi với mẹ tôi về chuyện này, vì mẹ tôi là giáo viên của một trường trung học ở quê tôi, mẹ tôi nói tốt nhất không nên quyên góp. Tôi hỏi mẹ tại sao, tôi thấy chủ tịch hội đồng hương thường xuyên đến trường tài trợ cho học sinh nghèo, liệu ông ấy có tham ô không? Mẹ tôi nói chủ tịch là người tốt không tham ô, nhưng khoản tiền quyên góp thường do lãnh đạo trường và giáo viên chủ nhiệm thực hiện. Và khoản tiền quyên góp thường sẽ được những người này phân phối cho người thân của họ. Vì vậy nếu tôi thật sự muốn quyên góp, mẹ tôi có thể giúp tôi chọn lựa, đảm bảo tiền thực sự đến tay người phù hợp. ...